Direct Contact to Charity
|
Charity - ID: 863544 |
Ten: | Charity |
IP va Ngay: | 123.19.209.201 on September 27, 2009 at 12:05am | Sua Chua Ngay: | February 24, 2010 at 6:13pm | Gioi Tinh: | Nu | Tuoi: | 55 | Chieu Cao: | 5 Feet 0 Inches (152 cm) | Can Nang: | 110 lbs (50 kg) | Than Hinh: | Average |
Tu Thanh Pho: | Nha Trang | Tieu Bang: | District of Columbia | Zip: | ngocdiemnt41@gm | Dat Nuoc: | Viet Nam |
Ton Giao: | Catholic |
Hoc Van: | Some college | Nghe Nghiep: | English teacher | Hut Thuoc: | Non-smoker |
Uong Ruou: | Not drink at all |
Gia Canh: | Single | Muc Tieu: | Long.
My websites :
http://ngocdiemfirms,
http://www.ngocdiem.webhop.org- a.googlepages/index.html
| Gio Ranh Roi: | Charity-activities. | Toi La: | I love charity as myself.
CUỘC ĐỜI CỦA MỘT NGƯỜI CON GÁI TẬT NGUYỀN Tôi sinh ra khoẻ mạnh và lành lặn như tất cả các cô gái khác .Khi tròn 18 tuổi , trong một lần bị cảm, sau khi y tá chích thuốc ,tôi bị liệt cả hai chân . Từ đó cuộc đời tôi gắn liền với đôi nạng gỗ. Tuy vậy,với sự chăm sóc tận tình của Ba+Mẹ ,sự khuyến khích , động viên của Thầy /Cô giáo và bạn bè ,tôi đã lấy tấm bằng Cử nhân Anh-văn 4 năm sau đó. Song,sau khi tốt nghiệp, do tật nguyền ,tôi không thể tìm được việc làm ở bất cứ nơi nào trong thành phố. Sau khi tốt nghiệp Ðại học sư phạm xong, đúng vào thời điểm tiếng Anh không được sử dOng( 1975) nên mặc dù với mảnh bằng tốt nghiệp Ðại học xuất sắc nhưng tôi vẫn không thể tự kiếm kế sinh nhai bằng kiến thức của mình dù rằng mở lớp dạy ở nhà ! Từ đó tôi đã đi học nghề mây tre lá sản xuất rỗ tre tại hợp tác xã ngõ hầu đóng góp một phần kinh tế cho gia đình vì gia đình của tôi thuộc giới lao động nghèo mà lại đông con : 11 người con , 7gái 4 trai, tôi là con trưởng trong gia đình . Ðịa điểm học ở đường Ngô Gia Tự , cách nhà tôi cũng khá xa ( đối với một con người tàn tật như tôi ). Sáng sáng tôi đi bộ đến học rồi trưa cuốc bộ về nhà. Lắm lúc vì mệt lã dưới cơn nắng hè do đó tôi không thể chống chọi được với đôi chân tật nguyền, yếu đuối v.v�?� của mình thành ra gOc ngã giữa đường phố suýt bị xe cán không biết bao nhiêu lần, cũng nhờ người qua , kẻ lại trên đường phố thương tâm đỡ tôi dậy. Tôi gượng đứng dậy với cặp chân run lẩy bẩy cùng với đôi tay dầy dOa máu vì vết thương chưa nói đến những chiếc răng bị gãy do hậu quả của những lần té cũng như những lần tôi tập đi sau khi xuất viện. Sau một thời gian học nghề ấy tôi bị loại, lý do: vì các sản phẩm tôi làm ra bị dơ do mồ hôi . Thế nhưng tôi vẫn tự nhủ : mình không thể làm một gánh nặng cho xã hội nói chung và gia đình nói riêng chính vì thế mà tôi xin vào học nghề thêu tại một hợp tác xã thêu ở đường Nguyễn Trãi ( lúc bấy giờ là Phước Hải ) nhưng sau một thời gian theo khoá học ở đó , tôi lại thêm một lần bị sa thải, lý do: một hôm hướng dẫn viên dạy ở đấy phát hiện tấm vải thêu bị bẩn do mồ hôi tay , tôi rời khỏi nơi ấy với nỗi lòng nặng trĩu khi nghĩ đến hai chữ :�?� thân phận�?� . Vì Anh- ngữ là ngôn ngữ thứ nhất của quốc tế chính vì thế mà tôi nẩy sinh ra ý định : mình hãy tiếp tOc trau dồi sinh ngữ đi vì biết đâu có một dịp nào đó mình sẽ kiếm sống chính nhờ kiến thức ấy thì sao nhưng khổ nỗi �?? văn ôn ,võ luyện�?� nên kiến thức ngoại ngữ của tôi đã có phần mai một bởi thế nếu muốn tiếp tOc trau dồi lại thì lấy đâu ra tiền để mua giấy mực. Rồi tôi thực hiện dấn thân vào nghề đi mua thuốc Tây , sau đó đem ra chợ bán ở thị trường tự do.Hễ nghe bất cứ nơi đâu có tiệm thuốc Tây là tôi lết bộ đến : Tôi vào mua sau đó đứng nép bên lề đường xem khách bộ hành hễ thấy ai có khuôn mặt cảm thông với mình là tôi giả bộ làm quen rồi sau đó nhờ họ vào mua hộ vài chOc đồng thuốc ( vì vào thời điểm ấy thuốc Tây rất khan hiếm và mua phải có sổ khám bịnh mới được).Thế rồi một hôm cơn mưa giông trút xuống trong lúc tôi đang trên đường từ nhà đến tiệm thuốc Tây ở đường Nguyễn Trãi để mua thuốc mà đi bán, vì trời mưa , đường trơn trợt lại nữa nước mưa đOc ngàu nên không thể nhận ra được lỗ trũng. Trong khi tôi đang lần bước tìm chỗ trú mưa thì bị té xuống một lỗ cống do chống gậy nhằm phải chỗ ấy.Mình dơ vì bị lấm bùn�?� khách qua đường nhìn tôi như một con hủi . Quá đau đớn: một niềm đau xâm chiếm cả thể xác lẫn tâm hồn nên tôi tự thốt lên :�?� �?i nhân thế!!! �?? Thế rồi tôi lần mò lết dậy để tự tìm cho mình một thế tựa mà vươn lên ! Bò dưới cơn mưa của nắng hạ, tìm đến một cột điện bám vào làm điểm tựa để đứng dậy . Tôi lê đôi chân tật nguyền của mình với sự trợ giúp của đôi nạng sắt tựa vào bức tường của một nhà ở đường phố trong lúc chờ đợi xem ai có rũ lòng thương xin quá giang nhưng chờ hoài chả tìm thấy được ai vì lúc bấy giờ trước mắt họ: Diễm chỉ là một con hủi hôi hám không hơn không kém, thế là phải đành lết bộ về nhà với đôi tay + chân đầy dẫy những vết máu , bầm tím v.v�?� !!! Cũng nhờ cơn mưa vô tình ấy đã tắm rửa Diễm thành ra khi về đến nhà mình mẩy bớt mùa tanh hôi !!! Những ngày ấy cuộc sống của tôi chẳng khâc nào một hành khất. Tuy toàn thân ê ẩm và tím bầm nhưng cũng phải cố gắng tắm rửa trước khi vào giường nằm. Một niềm đau cả thể xác lẫn tâm hồn như xé từng tế bào của cơ thể xen lẫn cảm giác buồn tủi khi nghĩ đến hai chữ :�?� Thân phận �?? vượt khỏi sức chịu đựng của mình. Sáng hôm sau tôi bị sốt cao và cơn sốt ấy kéo dài cả hơn một tuần lễ do hậu quả của cơn mưa giông ấy. Tôi liền tìm đến liều thuốc chuột để dưới tủ sát giường của mình bấy hôm nay để tự kết liễu niềm đau thấm thía đó, bất chợt một danh ngôn tìm đến mà tôi tự xem là câu gối đầu của mình từ khi gặp nó một cách tình cờ: �?? Kẻ nào mất của cải , cho mình mất nhiều. Kẻ nào mất bạn , cho mình mất nhiều hơn. Kẻ nào mất chân tay , cho mình mất hơn thế nữa. Nhưng kẻ nào mất nghị lực thì mất tất cả ! �?� Thế rồi ngoài việc mua, bán thuốc Tây ra, tôi còn tìm ra một kế nữa bởi vì :�?� Trong cái khó , ló cái khôn�?� :Vào thời điểm ấy tôi bị amidan thành ra hay bị sốt cao mỗi khi viêm .Tôi liền chớp lấy cơ hội đi khám bịnh và mỗi lần khám như thế phải có sự xác nhận của trạm Y tế phường trong sổ khám bịnh . Tôi phải kéo lê tấm thân tàn tật của mình đến phòng khám số 4 khu vực lúc bấy giờ Bác sĩ Ðễ làm trưởng phòng khám chứ tiền đâu mà đi cyclo ! Vì muốn xét nghiệm nên mỗi lần khám như thế Bác sĩ phải lấy máu . Khi mủi kim chích vào đầu ngón tay của tôi để lấy máu thì chính ngay lúc bấy giờ một nỗi đau đớn làm thóp tim và nhìn mỗi giọt máu chảy ra từ mủi kim hoà lẫn với những giọt máu đào từ buồng tim của mình nhưng được bù đắp lại bằng mấy lọ thuốc Penicillin( loại thuốc chích ) vì loại này đem bán ra ở thị trường tự do cũng khá lời so với những loại thuốc khác nhưng làm sao đủ để chi phí vào sách vở , giấy mực �?� tôi bèn nghĩ thêm một kế nữa: lấy giấy loại Mẹ mua ký (Mẹ tôi lúc bấy giờ buôn ve chai ) tìm xem những tờ nào còn một mặt Diễm dán lại với nhau để làm vở còn tờ nào viết hai mặt rồi thì Diễm đem nhún nước rồi sau đó đem nấu cô lại để làm mực viết.Cứ mỗi lần nấu như thế một tay Diễm tựa vào đôi gậy còn người thì tựa vào thành bếp để làm điểm tựa, tay còn lại ở trong tư thế sẵn sàng bưng mực xuống mỗi khi mực cô lại có thể viết được rồi . Một hôm vì tay yếu ,chân run , nhức nhối v.v�?� do thời tiết thay đổi nên Diễm bưng mực xuống không kịp do đó mực sôi trào và tro bay vào mực nhiều đến nỗi không thể nào dùng được trong lúc lOc lọi khắp nhà không còn giấy loại để mà nấu nữa ! Lòng buồn rười rượi không biết lấy đâu ra mực để viết đây đành phải viết bằng bút chì vậy mặc dù viết bằng bút chì thì rẻ hơn bút mực nhưng vì hồi ấy tay của Diễm ra mồ hôi rất nhiều thành ra khi viết xong là chữ đi đường chữ . Một hôm trên đường lết bộ đi mua thuốc Tây , tay yếu ,chân run v.v�?� tôi té vào một đống kẽm gai sét, cánh tay phải đâm vào sợi kẽm gai !!! Sáng hôm sau cánh tay phải sưng húp và sốt . Gia đình đem Diễm đi bịnh viện . Kết quả xét nghiệm : nhiễm trùng và phải phẫu thuật .Sau khi phẫu thuật , Ngọc Diễm phải nằm viện ba tuần lễ để theo dõi �?�! Giờ đây cứ mỗi lần nhìn vào vết sẹo của mình trên cánh tay, Ngọc Diễm không khỏi rợn người khi nhìn lại chặng đường mà Ngọc Diễm đã từng trải qua . Cũng có thể nói rằng kiến thức của Diễm đạt được ngày hôm nay là một kiến thức được đánh đổi bằng máu lẫn nước mắt như Diễm đã phát biểu trước ống kính của đài truyền hình Khánh Hoà trong buổi phỏng vấn chiều 29/4/03 để đưa vào chuyên mOc hằng tuần của đài : �?? V�? SỰ NGHIỆP GIÁO DỤC�?� với tiêu đề : �?? VƯƠN L�?N TỪ NỖI ÐAU �?? mà đã được phát sóng nhiều lần. Bây giờ mỗi lần hồi tưởng lại những chặng đường mà mình đã đi qua , tôi đều nở nO cười khi nhìn vào quá khứ đồng thời một cảm giác rờn rợn len lỏi vào cơ thể của mình ! Từ đó tôi rút ra được kinh nghiệm rằng : đôi chân chỉ là phương tiện chứ nó không thể quyết định hẳn cuộc đời của chúng ta được .Vậy cái gì quyết định tương lai và sự nghiệp của chúng ta ? Xin thưa :điều này phần lớn tuỳ thuộc vào lý trí của con người !!! | Tim Kiem: | The same. |
Tro Lai | Goi Thu Den Charity (ID: 863544)
|
|
|